Họ cần ăn cướp để sống, còn CSVN cần ngoại bang để tồn tại. Hai mệnh đề “Ăn cướp – tồn tại” tương ứng với nhau: đảng CSVN bất chấp mội chướng ngại và thẳng tay khai trừ không nhân nhượng những tiếng nói của người Việt xuống đường bất bạo động, phản đối Trung Cộng xâm lăng biển Đông của Việt Nam. Đảng CSVN đã chọn cách ứng xử “tao còn, mày mất”, họ quyết định đứng trên đầu dân tộc Việt Nam, bởi vì họ chỉ biết cống hiến cho một Tổ quốc Cộng Sản.
Người dân Việt Nam thấy trên khắp nẻo đất nước biễu ngữ “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm”. Tuyệt nhiên không bao giờ thấy đảng CSVN vinh danh vì “Tổ quốc Việt Nam muôn năm”. Sáu mươi ba (63) năm qua (1940-2013), đảng CS đã coi nhẹ Tổ quốc và dân tộc Việt Nam. Họ không ngại ngùng đưa dân tộc Việt vào cuộc sống chết dở, đưa Tổ quốc vào con đường mạt lộ.
Toàn Cầu Báo loan tải bản tin của phóng viên Dã Tính Giáo (野性校) vào ngày 21/6/2013.
‒ Tựa đề: Đảng CSVN vẫn tự hào quang vinh nhờ bán nước.
Chuyến thăm của người đứng đầu đảng CSVN, cho đến nay còn lưu lại nhiều ấn tượng tốt, rất xứng đáng và được vinh danh chư hầu tốt. Chủ tịch Việt Nam Trương Tấn Sang đi công tác đảng (bán nước), dưới mỗi bước chân ông đi qua, đều in đậm bản đồ của từng mãnh đất cho phép Trung Quốc khai thác toàn diện (tự do) Việt Nam, còn trình tấu chi tiết hơn về nội dung của bản kế hoạch khai thác sức sản xuất, nguồn lợi của đất, của biển, phân phối, tiêu thụ sản phẩm, và sinh hoạt của người dân Việt Nam. Từ nay 10 văn kiện Việt Nam ký kết với Trung Cộng, đã hưởng ứng tinh thần “Ngu công di sơn” của Mao Trạch Đông, và Chủ tịch nước Trung Cộng Tập Cận Bình sắp đặt một sân chơi mới, đưa đất nước Việt Nam vào kế hoạch khai thác vô tư. Ngày nay Việt Nam mất nước là chuyện nhỏ, đảng CSVN xin gia nhập làm thành viên một chi bộ đảng Trung Cộng mới là chuyện vinh quang!
Việc bán nước Việt Nam đã có từ thời Hồ Chí Minh, ngày nay đảng CSVN tiếp tục lộ trình còn lại. Mối quan hệ đồng đảng Việt-Trung, anh nói em nghe, đặc biệt Hồ Chí Minh tự ý dâng cống phẩm, gồm rừng, núi, biên giới, biển Đông, những nơi chiến lược trọng yếu, thành trì phòng thủ tối quan trọng với khả năng bảo vệ đất nước Việt Nam. Ấy mà nhân dân Việt Nam nào có hay, phần lãnh thổ, lãnh hải đã bị mất trong thầm lặng.
Lần thứ nhất (1), Hồ Chí Minh tận tay trao lãnh thổ, lãnh hải cho nhà Hán:
‒ Năm 1953, nhượng khu vực Trà Mần và Suối Lũng, huyện Bảo Lạc thuộc tỉnh Cao Bằng, tại cột mốc biên giới số 136-137. Và nhượng đất cho Trung Quốc đưa dân xâm cư với tên xã mới “Si Lũng” sâu trong lãnh thổ Việt Nam.
‒ Năm 1955, nhượng 300 mét, xây dựng đoạn đường sắt khu vực Hữu Nghị Quan, từ biên giới Trung-Việt đến Yên Viên, gần Hà Nội. Cùng năm ấy, nhượng thêm vùng đất của xã Bảo Lâm, huyện Văn Lãng thuộc tỉnh Lạng Sơn trên 3,100 km, chiều sâu 0,500 km.
‒ Năm 1956, nhượng đất xã Trình Tường, huyện Ðông Hưng để Trung Quốc lập công xã “Ðồng Tâm”, và sau đó sáp nhập vào khu tự trị Choang-Quảng Tây.
Hồ Chí Minh tiếp tục thầm lặng nhượng thêm đất, và san bằng núi Khâu Thúc tại xã Thanh Loa thuộc huyện Cao Lộc, phá hủy ba cột mốc biên giới số 25, 26, 27. Cùng năm, nhượng xã Khẳm Khau thuộc tỉnh Lạng Sơn, Trung Cộng phá hủy hai cột mốc biên giới số 17-19.
Nhượng thêm Khu vực xã Nặm Chay thuộc tỉnh Hà Tuyên, phá hủy hai cột mốc biên giới số 2-3. Tiếp theo nhượng đất của tỉnh Hoàng Liên Sơn, chiều dài hơn 4 km, sâu vào lãnh thổ Việt Nam hơn 1 km; diện tích hơn 300 héc ta. Nhượng đất còn hơn cả “tằm ăn dâu”, gồm hai thôn Minh Tân, Tả Lũng và một làng Phù Phìn, thuộc tỉnh Cao Bằng, phá hủy cột mốc biên giới số 14.
‒ Năm 1957, nhượng quặng mõ than chì từ thị trấn Ái Ðiểm, Chi Ma thuộc tỉnh Lạng Sơn, đến xã Bình Mãng và xã Sóc Giang, tỉnh Cao Bằng, phá hủy thêm hai cột mốc biên giới số 43-114, và khu vực Phia Un hai cột mốc số 94-95, thuộc huyện Trà Lĩnh, tỉnh Cao Bằng. Nhượng thêm 500 mét biên giới trên đỉnh núi Phia Un, khu vực Chi Ma thuộc tỉnh Lạng Sơn. Đất của ba xã Kùm Mu, Kim Ngân, Mẫu Sơn thuộc tỉnh Cao Bằng mất trắng, phá hủy bốn cột mốc biên giới số 136, 41, 42, và 43 thuộc tỉnh Lạng Sơn, chiều dài 2,5 km, diện tích gần 1.000 héc ta đã hoà tan vào đất Hán. Khu vực Nà Pảng, Kéo Trình thuộc tỉnh Cao Bằng, phá hủy ba cột mốc số 29, 30, 31, chiều dài 6,450 km, sâu vào lãnh thổ Việt Nam 1,300 km; diện tích gần 200 héc ta, nay thuộc về Trung Quốc.
‒ Ngày 14/9/1958 Công hàm Phạm Văn Đồng, nhượng vùng biển Đông.
‒ Năm 1967-1968, nhượng cho Trung Cộng xóm dân Mèo, tại khu vực giữa cột mốc biên giới số 2 và số 3, thuộc xã Nậm Chảy, huyện Mường Khương, tỉnh Hoàng Liên Sơn, với tên mới “Sìn Sài Thàng” sáp nhập vào tỉnh Vân Nam Trung Quốc.
Lần thứ hai, ĐCSVN bán nước cho Trung Cộng.
Hồ Chí Minh qua đời đã để lại cho đảng CSVN bản sao cung cách ứng xử của một trung thần đối với Bắc triều, và tiếp tục nhượng lãnh thổ:
‒ Năm 1974 cho phép Trung Cộng phá đường biên giới của Công ước Pháp˗Thanh 1887, xây dựng công xưởng, lập công xã trong lãnh thổ Việt Nam.
‒ Ngày 29/2/1976, nhượng cho Trung Quốc, khu vực thác Bản Giốc xây dựng đập nước bằng bê tông cốt sắt, ngang qua nhánh sông Cồn Pò Thoong trên sông Qui Thuận. Sau hội nghị Thành Đô, Trung Cộng sửa lại thác Bản Giốc thay vào cột mốc biên giới số 53, tại xã Ðàm Thủy, huyện Trùng Khánh, thuộc tỉnh Cao Bằng.
‒ Tháng 10/1976 đến 1977, nhượng khu vực huyện Trà Lĩnh, giữa cột mốc số 63-65, thuộc tỉnh Cao Bằng, và hai (2) cột mốc 1-2, tại Cao Ma Pờ thuộc tỉnh Hà Tuyên có chiều dài 7 km, sâu vào đất Việt Nam 3 km.
‒ Ngày 18/1/1974, Trung Cộng chính thức xăm chiếm khu vực hình chữ nhật giữa vĩ tuyến 18 độ-20 độ, kinh tuyến 107 độ-108 độ, độc quyền khai thác tài nguyên, dầu khí và đánh bắt cá trong Vịnh Bắc Bộ.
‒ Ngày 15/8/1974, tiến hành đàm phán tại Bắc Kinh, theo Công ước Pháp Thanh 1887. Điều 2, đã ghi chép rõ: “Kinh tuyến Pa-ri 105 độ 43’ kinh độ Đông (nghĩa là kinh tuyến Grin-uých 108 độ 03’13”) được xem đường biên giới giữa hai nước trong Vịnh Bắc Bộ. Đảng CSVN rộng tay đã nhượng cho Trung Quốc Vịnh Bắc Bộ.
Lần thứ ba, ĐCSVN bán nước cho Trung Cộng.
‒ Ngày 17/2/1979, Chiến tranh giữa đồng đảng Việt-Trung Cộng tranh quyền anh hùng CS, kẻ ảnh hưởng Đông Dương, người chỉ đạo CS quốc tế. Nhà cầm quyền Bắc Kinh phát động cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam với 60 vạn quân gồm 11 quân đoàn và nhiều sư đoàn độc lập, hơn 500 xe tăng và thiết giáp, hơn 700 máy bay các loại. Tiến đánh vào 6 tỉnh của Việt Nam giáp với Trung Quốc, gồm Hoàng Liên Sơn, Lai Châu, Hà Tuyên, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh.
‒ Ngày 2/4/1984-1990. Trung Quốc cho 20 Sư đoàn chiếm dãy núi Lão Sơn.
‒ Ngày 3/9/1990, Hội Nghị Việt Nam-Trung Cộng tại Thành Đô Tứ Xuyên đảng CSVN, nhượng toàn bộ vùng núi biên giới Tây Bắc, Đông Bắc và vịnh Bắc Bộ cho Trung Cộng. Để tiếp tục tồn tại, đảng CSVN cho ra đời khái niệm “Còn đảng còn mình”. Cho phép đời sau của đảng tiếp tục sinh tồn theo gương triều cống Hồ Chí Minh.
Hội nghị Thành Đô Tứ Xuyên 1990 đã xác nhận, đảng CSVN dâng cho Trung Cộng 16 thị trấn từ Tây Bắc đến Đông Bắc thuộc 6 tỉnh, gồm Lai Châu, Lào Cai, Hà giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh và vịnh Bắc Bộ. Chiếu theo bản đồ biên giới những phần đất lãnh thổ biên giới của Việt Nam, hoà tan vào Trung Quốc gồm những thị trấn như sau:
1 ˗ 江檳城 Giang Thành. 2 ˗ 春祿 Wenshan Xuân Lộc – Vân Nam Trung Quốc. 3 ˗ 金平 Kim Bình. 4 ˗ 哈口Hà Khẩu và Lão Sơn (崂山 – Laoshan). 5 ˗ 马关 Mã Quan. 6 ˗ 马红巴 Ma Hồng Ba. 7 ˗ 富头 Phú Trụ. 8 ˗ 班巴 Ban Ba. 9 ˗ 欄西 Thanh Tây. 10 ˗ 大新 Đại Tân. 11 ˗ 南头 Nam Trụ. 12 ˗ 洲 Long Châu. 13 ˗ 头明 Trụ Minh. 14 ˗ 吧墙 Thanh Tường. 15 ˗ 尊供 Tôn Cung. 16 ˗ 東興 Đông Hưng. Ngày nay biên giới của 16 địa danh này, Trung Cộng mở cửa khẩu khai thác kinh tế Việt Nam.
Lần thứ tư (4), ĐCSVN bán nước cho Trung Cộng.
‒ Ngày 19˗21/6/2013. Đánh dấu trang lịch sử mới của đảng CSVN, và trước đó đảng ra chỉ thị “mọi việc đều có đảng lo”, người dân rờ mó vào sẽ bỏng tay. Chỉ có đảng mới được quyền bán nước trên 10 văn kiện. Ông Trương Tấn Sang đã hạ “bút sa gà chết”, không cần biết đến tinh thần kiên định bảo vệ đất nước của Cha Ông ta ngày xưa. Đảng CSVN vờ như không thấy một sự bất biến từ cổ chí kim Trung Quốc chưa bao giờ chân thực với bất cứ lân bang nào, Việt Nam cũng không ngoại lệ! Đảng CSVN mở cửa cho phép Trung Cộng tiến hành tàn phá tài nguyên đất nước và cướp sức lao động của người dân Việt, khai thác từ trên mặt đất, đến cày sâu dưới lòng đất không bỏ qua nơi nào, và vùng 120 hải lý biển Đông của Việt Nam nay đã thuộc Trung Cộng. Họ độc quyền khai thác nên ngư dân Việt Nam không còn biển sống; khi ra khơi đương nhiên bị trừng trị bởi Ngư giám, Hải giám và Cảnh sát biển của Trung Cộng.
Sau ngày ký kết 10 văn kiện cho phép Hán Triều khai thác toàn diện, Tập Cận Bình tuyên bố trước đảng :
‒ “某些慢性睡眠越南,内陆南中国海与波,没有土地 (Mỗ tá mạn tính thụy miên Việt Nam, nội lục Nam Trung Quốc hải dư ba, một hữu thổ địa) – Nhất định Việt Nam ngủ triền miên, từ nội địa đến biển Nam Trung Quốc không còn “đất bằng sóng dậy”.
Bản tin của Tình báo Hoa Nam loan tải ngày 22/7/2013. Nội dung: Trương Tấn Sang bí mật đi đêm với em …được tiết lộ: “Anh Sang vừa đến Bắc Kinh tìm em thư giãn, để lấy tinh thần ký “10 văn kiện khai thác toàn diện đất liền và biển Nam Trung Quốc”, đặc biệt anh Tư Sang chưa ký, đã là người đầu tiên khai thác “biển của em”, một đêm thôi, anh Tư Sang hạnh phúc cả đời này”. Nguồn: Hoa Nam.
Giới quan sát truyền thông tại Bắc Kinh cho biết:
‒ Có những ký giả cho rằng: 10 văn kiệt cung-cầu khai thác toàn diện trên lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam rất phức tạp và khó giải mã, bởi từng văn kiện đều do Chủ tịch nước Tập Cận Bình cầm tay lái.
Giới truyền thông Bắc Kinh còn nhận định:
‒ Trương Tấn Sang tiếp tục triều cống, theo di chúc của họ Hồ, để rồi làm khổ nhân dân Việt Nam, họ cho đó là một trò chơi thú vị. Chính họ Hồ chủ trương câu cá nhân dân không mồi, bằng 6 chữ “Độc lập, tự do, hạnh phúc”. Cứ thế nhân dân Việt Nam chạy theo hy vọng, và mong mỏi một ngày mai hạnh phúc. Đã 63 năm đằng đẵng không có một khắc giây nào người dân được bình an. “Độc lập, tự do, hạnh phúc”, một ước vọng quá xa vời, không thực tế và lỗi thời đối với thế kỷ 21.
Việt Nam lại thêm bất hạnh gặp phải lãnh đạo đảng nhà nước thiếu tầm nhìn, đem họng súng bắn vào dân tộc Việt Nam, bằng 10 văn kiện khai thác toàn diện. Bầu nhiệt huyết dành riêng cho hai đảng CS Việt-Trung rất cao đã biến ông Sang trở thành bề tôi tốt trung thành với Vua phương Bắc.
Trương Tấn Sang được Ban Đối Ngoại Trung Ương Trung Quốc mời tham dự buổi hợp báo song phương Trung-Việt. Sau đó cuộc họp báo thứ hai, do Bộ Ngoại Giao Trung Cộng tổ chức, mời giới truyền thông, báo chí Bắc Kinh tham dự. Qua buổi họp báo những phóng viên nhận diện được chân dung của Trương Tấn Sang.
Toàn Cầu Báo phóng viên Dã Tính Giáo (野性校), phỏng vấn:
‒ Thưa, Chủ tịch nước Việt Nam. Theo tình hình Trung Quốc hiện nay, sau khi Chủ tịch Tập Cận Bình lên nắm quyền bính gồm Bí Thư Đảng và Chủ Tịch Nước, để củng cố ngai vàng, ổn vững trong đảng, và tìm uy tính trên chính trường quốc nội-ngoại, bởi thế rất cần có chư hầu lót đường, vậy ông suy nghĩ thế nào ?
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang đáp:
‒ Đảng CSVN và đảng CS Trung Quốc là đồng chí lâu năm luôn có những cần thiết hổ trợ cho nhau, Việt Nam và Trung Quốc đã là một, và 10 văn kiện vừa ký, có tính kế hoạch chung cho sự phát triển của Việt Nam và Trung Quốc, Việt Nam và Trung Quốc đều muốn có (một đất nước thanh bình), ổn định và thịnh vượng. Còn về sự đổi mới và cải cách trong quá khứ đã được phát triển nhanh chóng. Cần tiếp tục thúc đẩy sự đổi mới, cải cách, và đảng CSVN luôn có mặt trong những giờ lịch sử đó.
Tân Hoa Xã Bắc Kinh phóng viên Kiên Quốc (坚国) phỏng vấn:
‒ Thưa, Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang, từ nay mọi quan hệ hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc được đánh dấu cho sự vận hành hợp tác toàn diện tốt đẹp, từ thế hệ này sang thế hệ tiếp nối có thuận lợi lắm không và sẽ có những đổi thay nào?
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang đáp:
‒ Việt Nam và Trung Quốc là láng giềng thân thiện và nhân dân hai nước có truyền thống lâu đời của bạn bè, và mong muốn quan hệ hữu nghị song phương và các thế hệ hợp tác toàn diện lâu dài, điều này nên như thế không thể thay đổi vì nó cho phép cả hai nước đồng phát triển kinh tế v.v…
Tân Hoa Xã phóng viên Dương Ủy Trướng (杨委账) phỏng vấn:
‒ Thưa, Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang. Việt Nam hiện nay còn tồn tại quyền lực xã hội chủ nghĩa không hay đã chuyển hướng phân quyền từng phần theo tư bản ?
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang đáp :
‒ Việt Nam vẫn giữ nguyên quyền lực của đảng trên hết, không có phân quyền nào cho xã hội, trong những năm gần đây tuy xã hội Việt Nam có thay đổi nhưng không đáng lo ngại. Nhà nước Việt Nam đã vận dụng mọi khả năng để ổn định chính trị và cần có sức mạnh của quyền lực cho phù hợi với tình thế mới, quyết định không cho mọi phản đối phát triển, đảng vẫn phải tiếp tục củng cố và liên tục thúc đẩy tìm sức mạnh từ một nơi đáng tin cậy.
Ngày nay Việt Nam-Trung Quốc quan hệ toàn diện, đối tác, hợp tác chiến lược, trao đổi chính trị song phương, tiếp tục mở rộng giao lưu phát triển rộng và sâu cũng vì quyền lực của Việt Nam và Trung Quốc, dù đã có những vấn đề ngư dân Việt Nam gặp phải Ngư chính, Hải giám, Cảnh sát biển, do những điều hiểu lầm nhau, hy vọng trên biển Nam Trung Quốc không còn mối lo ngại nào.
Tân Hoa Xã phóng viên Kiên Quốc (坚国) phỏng vấn:
‒ Làm thế nào để tăng cường hơn nữa quan hệ đối tác chiến lược toàn diện?
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang cho rằng :
‒ Việt Nam và Trung Quốc đang tiếp tục thúc đẩy phát triển chiều sâu của quan hệ hữu nghị và hợp tác song phương giữa hai nước cần phải làm việc với nhau từ bốn khía cạnh. Thứ nhất, tăng cường chính trị tin cậy lẫn nhau, trao đổi tiếp xúc cấp cao giữa hai nước, bao gồm các phòng ban khác nhau, hoạt động liên địa phương trao đổi để thúc đẩy nắm bắt kịp thời sự chỉ đạo chung của sự phát triển và quan hệ song phương giữa hai bên. Thứ hai, củng cố và mở rộng hợp tác song phương trong các lĩnh vực khác nhau dựa trên cùng có lợi, đặc biệt là trong lĩnh vực kinh tế, thương mại, đầu tư, khoa học, công nghệ, giáo dục, du lịch v.v… Thứ ba, tiếp tục kế thừa và thực hiện chuyển tiếp quan hệ hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước và làm giàu hợp tác song phương trong các tầng lớp dân cư, đặc biệt là giữa hợp tác và giao lưu thanh niên và thân thiện giữa các nội dung. Thứ tư, nhấn mạnh vào cách thức thông qua tư vấn thân thiện và xử lý đúng đắn sự khác biệt và vấn đề của họ duy trì sự ổn định quan hệ song phương.
Trương Tấn Sang nói tiếng Tàu: “Sư phụ của tôi, Chủ tịch Quốc hội Trung Quốc Trương Đức Giang (张德江)”. Tập Cận Bình lạnh nhạt, nét mặt càng nghiêm nghị hơn. Trương Tấn Sang giới thiệu không đúng lúc, thay vì bắt tay không nói lời nào thì hơn. Nguồn: THX.
Tân Hoa Xã phóng viên Nghiêm Kiến Hoa (严建) phỏng vấn:
‒ Đảng Cộng sản Việt Nam, thường tuyên bố đất nước thịnh vượng, dân chủ, công bằng và văn minh, đã đạt được thành công về mặt nào kể cả phát triển kinh tế ?
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang cho rằng:
‒ Việt Nam là thị trường quan trọng của Trung Quốc, hàng hóa trao đổi giữa hai nước ngày càng phong phú. Việt Nam hoan nghênh quy mô lớn những dự án đầu tư của Trung Quốc, hoan nghênh công nghệ hiện đại của Trung Quốc và thiết bị tiên tiến nhập vào Việt Nam, đặc biệt là cơ sở hạ tầng, sản xuất công nghiệp và các lĩnh vực khác. Việt Nam cũng hy vọng sẽ tăng cường trung gian xuất khẩu hàng hóa cho Trung Quốc, đặc biệt là các sản phẩm nông nghiệp, xuất khẩu thủy sản. Nếu phát triển như trên nhân dân Việt Nam được sống văn minh hơn, dân chủ hơn, công bằng hơn và thịnh vượng hơn.
Đảng CSVN nhờ Trung Cộng phát triển kinh tế toàn diện, ý muốn che khuất, lu mờ sự phản đối về đất liền, biển Đông của nhân dân Việt Nam. Trương Tấn Sang cho biết:
‒ Hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc có từ thế hệ các nhà lãnh đạo trước và nhân dân hai nước nuôi dưỡng tinh thần thân thiện. Đảng CSVN, và nhân dân không bao giờ quên ơn đảng CS Trung Quốc, đã từng hổ trợ cho chúng tôi, đấu tranh, xây dựng sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc thành công, hôm nay sự nghiệp bền vững và phát triển cũng nhờ ơn đảng CSTQ hổ trợ vô giá. Ngày nay Việt Nam, Trung Quốc coi trọng mối quan hệ thân thiện và hợp tác toàn diện, điều này là chính sách đối ngoại của Việt Nam như một cơ bản và nhất quán, một chính sách ưu tiên lâu dài, cao nhất cho Trung Quốc.
Một lần nữa Trương Tấn Sang thay mặt đảng, giấu kín thân phận chư hầu, đến Bắc Kinh bán rẻ đất nước với hy vọng uống được thuốc trường sinh và tiến hành chiến thuật hòa tan Viêt Nam vào đất Hán, theo mật ước năm 2020.
CSVN quá ngạo nghễ, ký mật ước 2020 hòa tan Việt Nam vào đất Hán, tự hào bán nước để vinh thân phì gia, xem thường khát vọng của nhân dân. Đã đến lúc nhân dân không thể im lặng cho phép đảng CSVN làm tổn thương đến Tổ quốc Việt Nam. Dù quyền lực nào đi nữa cũng không cản trở được bước chân chưa hề run rảy trước bạo lực của con dân đất Việt. Ngày nay tiếng nói ước vọng và lòng tin Dân Chủ Đa Nguyên đang đi tới. Tổ quốc Việt Nam muôn năm.
Huỳnh Tâm
Chiến lược 'thôn tính mềm' của Tập Cận Bình
Ngô Nhân Dụng
Những người dân bị cướp đất, cướp ruộng từ Bình Thuận và Bến Tre cũng về Sài Gòn biểu tình trước lãnh sự quán Trung Cộng cùng với các sinh viên và trí thức tranh đấu.
Việc tham dự biểu tình chống Tập Cận Bình của các “dân oan” này có ý nghĩa đặc biệt. Phản đối đón tiếp Tập Cận Bình là do lòng yêu nước, bất bình vì cảnh chính quyền lệ thuộc Cộng Sản Trung Quốc. Ông Trần Bang, một bộ đội đã cầm súng chống đoàn quân xâm lược của Ðặng Tiểu Bình năm 1979 là một người tiêu biểu. Ông đã bị tay sai của chế độ côn đồ đánh vào đầu, đổ máu. Còn Dân Oan biểu tình vì phẫn uất trước một chính quyền tham lam, đã bòn rút, cướp bóc, hà hiếp dân lành mà họ là nạn nhân trực tiếp. Khi những nỗi bất bình chống ngoại xâm và những tấm lòng phẫn uất vị bị bóc lột kết hợp với nhau, sẽ tạo thành sức đẩy giúp vận mệnh nước Việt Nam phải thay đổi.
Bao giờ đất nước thay đổi? Khó biết trước được. Trước năm 1989 không ai đoán trước được ngày bức tường Berlin vỡ. Trước năm 2011 không ai ngờ có ngày dân Tunisie đứng lên phát động Mùa Xuân Á Rập. Vì tương lai diễn biến bất ngờ, chúng ta cần nhìn trước, nhìn xa, và nhìn vấn đề một cách khách quan, tỉnh táo.
Trước khi ông Tập Cận Bình đến Hà Nội nhiều người Việt đã hỏi nhau: Tập Cận Bình qua đây có ý đồ gì? Ông ta có duyệt phê danh sách trù bị cho đại hội đảng thứ 12 năm tới biểu quyết chấp nhận hay không? Những ai sẽ được ông ta chọn đưa vào danh sách đó? Nhiều người lại thắc mắc có phải ông Tập Cận Bình sang trấn an những phần tử thân Bắc Kinh vì vụ tàu chiến Mỹ Lassen đi tuần sát gần các đảo nhân tạo ở Biển Ðông khiến có đàn em chao đảo hay chăng?
Những câu hỏi trên có thể gây bàn cãi sôi nổi; nhưng không nêu đúng vấn đề. Ông Tập Cận Bình không cần tới Hà Nội phê duyệt danh sách nào cả. Cũng không phải lo phe thân Trung Cộng thoái trào. Mọi chuyện đó đã được các cấp dưới thu xếp cả rồi. Ðảng Cộng Sản Trung Quốc nắm ảnh hưởng quyết định trên đảng Cộng Sản Việt Nam, nhưng họ không cần gửi một ông tổng bí thư qua tận Hà Nội mới nói ra và đạt được những điều họ muốn. Bang giao giữa Việt Nam, Mỹ và Trung Quốc là một diễn trình kéo dài nhiều năm, thể hiện trên nhiều mặt, cũng không cần các ông tổng bí thư qua lại để giải quyết từng vụ.
Ðảng Cộng Sản Trung Quốc muốn những gì, người Việt ai cũng biết. Chính quyền của các hoàng đế Trung Hoa từ các đời Hán, Ðường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh và Trung Quốc Quốc Dân Ðảng, cho tới Trung Cộng bây giờ đều ước muốn: Nếu có thể, hãy biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung Quốc, người Việt thành thần dân Trung Quốc. Nếu không làm nổi thì đặt chế độ bảo hộ trên một chính quyền chịu nghe lệnh các hoàng đế hay ông tổng bí thư Cộng Sản Trung Quốc.
Trung Cộng ảnh hưởng trên đảng Cộng Sản Việt Nam từ năm 1950, trước khi tư tưởng Mao Trạch Ðông được ghi vào cương lĩnh của Ðảng Lao Ðộng, sau chủ nghĩa cách mạng của Marx và lý thuyết nhà nước chuyên chế của Lenin. Ngay sau đó, các cố vấn Tàu được gửi qua huấn luyện và chỉ đạo đảng và quân đội Việt Nam.
Ảnh hưởng của chính quyền Trung Cộng trên nước Việt Nam bắt nguồn từ mối quan hệ giữa hai đảng Cộng Sản. Có thời gian, năm 1990, đại sứ Trung Quốc ở Hà Nội không thèm nói chuyện với Bộ Trưởng Ngoại Giao Việt Nam Nguyễn Cơ Thạch, mọi quyết định đi qua Ban Ðối Ngoại của hai đảng, như hồi ký của Trần Quang Cơ tiết lộ. Hội nghị Thành Ðô bắt đầu một thời kỳ lệ thuộc. Trung Cộng can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự trong đảng và trong chính phủ Cộng Sản Việt Nam. Như ông Dương Danh Dy, nhà nghiên cứu Trung Quốc và cựu tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu đã trình bày, “Chấp nhận thỏa thuận Thành Ðô, Ðại hội VII ÐCSVN, họp từ ngày 17 tháng 6 đến 27 tháng 6, 1991, đã gạt đồng chí Nguyễn Cơ Thạch ra khỏi Bộ Chính Trị và Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng, không để ông giữ bất kỳ chức vụ nào trong đảng và nhà nước.” Từ đó tới nay Trung Cộng tiếp tục đóng một vai trò quyết định trong thành phần lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam. Thành phần tiến bộ nhất trong guồng máy nhà nước là những nhân viên Bộ Ngoại Giao; vì họ có học thức cao hơn, lại thêm kinh nghiệm được mở mắt ở nước ngoài. Nhưng trong những lần đại hội đảng từ sau hội nghị Thành Ðô, những người làm Bộ Ngoại Giao dần dần bị loại hết ra khỏi Trung Ương Ðảng.
Ảnh hưởng quyết định của Trung Cộng thực hiện qua nhiều ngả, nhiều thủ đoạn. Như ông Trần Quang Cơ, cựu thứ trưởng Ngoại Giao vào thời gian hội nghị Thành Ðô, mới viết gần đây: “Họ tiến hành cái tôi tạm gọi là ‘thôn tính mềm,’ không gây ầm ĩ như cuộc chiến tranh chớp nhoáng tháng 2 năm 1979, mà dùng những thủ đoạn hiểm độc hơn nhiều: đó là vừa dùng sức mạnh quân sự để uy hiếp trắng trợn, vừa dùng tiền tài mua chuộc; vừa phá từ trong phá ra, vừa bao vây từ ngoài lấn vào.” Một cách cụ thể, ông mô tả: “Còn bên trong nước ta, họ dùng chiến thuật hiểm độc, chiến thuật ‘con mối,’ cứ lặng lẽ mà đục ruỗng nước ta bằng nhiều thủ đoạn, như mua chuộc và tha hóa cán bộ ta, ... rồi cuối cùng thì nuốt chửng, mà ta lúc này (như trên đã nói) với tệ tham nhũng hoành hành khắp nơi - không loại trừ có bàn tay của Trung Quốc - đã như một khúc gỗ mục.”
Trong phần “phá từ trong phá ra,” Cộng Sản Trung Quốc nuôi dưỡng và ràng buộc, “mua chuộc và tha hóa” một số người Việt đóng vai ngăn chặn mọi ý kiến muốn thoát khỏi ảnh hưởng phương Bắc, không khác gì bọn côn đồ đánh chảy máu đầu ông Trần Bang trong cuộc biểu tình. Như ông Phùng Quang Thanh, bộ trưởng Quốc Phòng, đã mở miệng than rằng người Việt Nam mà lại chống Trung Cộng thì nguy cho nước Việt! Không hiểu ông này đứng về phía Trần Hưng Ðạo, Quang Trung hay muốn noi gương Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống?
Thủ đoạn “dùng tiền tài mua chuộc” để biến nước ta thành “như một khúc gỗ mục” thì nhiều không kể hết. Các công ty Trung Quốc trúng thầu hầu hết các công trình xây dựng không phải vì họ giỏi nhất hoặc chi phí ít tốn kém nhất. Hàng lậu, hàng giả, và hàng kém phẩm chất luồn qua các cửa biên giới, tràn ngập khắp nơi, giết công nghiệp nội hóa của người Việt từ trong trứng nước. Hàng ngàn công nhân Trung Quốc đang thành lập các thị trấn Trung Quốc nho nhỏ, làm những việc mà công nhân Việt Nam dư sức làm. Con của một ông bộ trưởng Giao Thông Vận Tải đã được một công ty Trung Quốc phong chức phó tổng giám đốc của công ty ở bên Tàu mà không cần phải làm gì cả, chỉ lâu lâu qua Bắc Kinh, Thượng Hải ăn chơi. Với những thủ đoạn đó, guồng máy đặc vụ tình báo của Trung Cộng đã được gài khắp nơi, với đám tay sai “đồng chí anh em” đã được nuôi nấng nhiều năm. Ðúng là những con mối, chúng từ từ đục ruỗng rường, cột ngôi nhà Việt Nam. Ðám mối này làm việc ngay đêm, không ngồi chờ có chuyện gì rồi mới phản ứng. Chắc chắn Cộng Sản Trung Quốc không cần gửi một ông tổng bí thư đích thân qua Hà Nội lo việc xếp đặt nhân sự và khích lệ đám mối này.
Với một mạng lưới sâu và rộng để gây ảnh hưởng trên nước Việt Nam về mọi mặt, Trung Cộng cũng không phải lo ngại trước những sự kiện đối ngoại như Việt Nam gia tăng giao thiệp với Mỹ, như khi gia nhập tổ chức Mậu Dịch Liên Thái Bình Dương (TPP). Bởi vì Việt Nam không phải là một vấn đề quan trọng nhất trong thế tương quan giữa Mỹ với Trung Cộng ở vùng Ðông Nam Á, như người mình hay nghĩ. Chính quyền Mỹ nào cũng chỉ lo bảo vệ quyền lợi của nước Mỹ chứ không yêu hay ghét một quốc gia nào cả. Trong các cuộc mặc cả với nhau các nước đều có thể tùy cơ ứng biến, trao đổi lợi lộc, ai trả giá cao hơn thì mua được, ai có món hàng tốt thì bán được.
Chính sách của chính phủ Mỹ về các vấn đề ở Biển Ðông họ đã nói rõ ràng. Nước Mỹ không có ý kiến về chuyện nước nào làm chủ những hòn đảo nào; họ không can dự vào các vụ tranh chấp và kiện tụng. Chính sách này được áp dụng từ năm 1974 khi hải quân Mỹ không can thiệp giúp hải quân Việt Nam Cộng hòa đang bị Trung Cộng đánh để chiếm Hoàng Sa. Từ năm 1968 chính phủ Nixon đã chủ trương rút khỏi Việt Nam, chấp nhận miền Nam sẽ bị quân miền Bắc chiếm sau khi Mỹ cắt viện trợ. Vì vậy, đối với chính quyền Mỹ vào năm 1974, quần đảo Hoàng Sa thuộc quyền nước cộng sản Trung Hoa hay thuộc nước cộng sản Việt Nam thì cũng như nhau. Cuộc tranh chấp đó không đáng để lôi kéo nước Mỹ vào một cuộc chạm súng trên biển với Trung Cộng. Việc chiến hạm Lassen đi tuần sát cạnh các hòn đảo nhân tạo Trung Cộng mới đắp, cũng như việc bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ mời bộ trưởng Quốc Phòng Malaysia cùng lên mẫu hạm Mỹ đi dạo trong vùng Biển Ðông, không phải nhắm khiêu khích. Họ chỉ muốn gửi một thông điệp tới Trung Cộng và các nước chung quanh biết rằng chính phủ Mỹ nhất định bảo vệ một quy tắc trong luật pháp quốc tế: Các hòn đảo nhân tạo không có giá trị xác định chủ quyền. Và xác định rằng Mỹ nhất định bảo vệ quyền tự do hàng hải trong vùng này. Chính phủ Mỹ hành động vì chủ ý của họ như thế, không phải vì họ nghĩ tới quyền lợi của nước Việt Nam.
Trong các vấn đề Biển Ðông, Ðảng Cộng Sản Trung Quốc muốn gì? Ai cũng đồng ý với ông Trần Quang Cơ, ông viết: “Hướng bành trướng của Trung Quốc là xuống phía Nam, mà Việt Nam lại là chướng ngại vật lớn cản trở tham vọng bành trướng đó nên Trung Quốc đang có kế hoạch thôn tính Việt Nam bằng mọi thủ đoạn... Tham vọng của Trung Quốc là làm chủ cả Biển Ðông. Muốn thế trước hết phải uy hiếp và khống chế Việt Nam là nước có bờ biển thông ra Biển Ðông dài nhất.”
Kế hoạch “làm chủ cả Biển Ðông” kể trên sẽ được thực hiện không phải trong một nhiệm kỳ tổng bí thư của Trung Cộng, cũng không phải trong một thế hệ, mà sẽ kéo dài rất lâu. Từ đời nhà Nguyên, nhà Minh, các hoàng đế Trung Hoa đã bắt đầu kế hoạch này. Trong tình trạng hiện nay, Trung Cộng có thể giữ “nguyên trạng” trong một thời gian rất lâu để khỏi đụng chạm quyền lợi của Mỹ trong vùng này. Trong khi đó họ tiếp tục ép những người cầm quyền ở nước ta chỉ thảo luận “song phương” với các châm ngôn “bốn tốt” và “16 chữ vàng.” Cấm không được đưa các vấn đề tranh chấp giữa hai nước ra trước cả thế giới! Họ cũng tiếp tục mua chuộc một số nước trong khối ASEAN để không bao giờ đồng ý coi các vấn đề ở Biển Ðông là vấn đề chung. Cứ như thế, nước Việt Nam sẽ bị cô lập không những đối với thế giới mà cả ngay trong vùng Ðông Nam Á.
Trong vùng biển Ðông Nam Á, mà Trung Cộng đã xác nhận là “quyền lợi cốt lõi” (quốc gia hạch tâm lợi ích, 国家核心利益) chướng ngại lớn nhất cho chính sách bá quyền của Trung Cộng là một nước Việt Nam giầu mạnh, với một chính quyền Việt Nam đặt quyền lợi quốc gia trên quyền lợi cá nhân và phe đảng.
Nếu Bắc Kinh giữ nguyên được tình trạng một nước Việt Nam yếu kém về kinh tế, với một chính quyền tiếp tục lệ thuộc vào Trung Cộng thì họ không phải lo đối phó với nước Mỹ hay bất cứ một quốc gia nào khác trong cuộc cạnh tranh trên Biển Ðông. Với đường lối “giữ nguyên trạng” này, Trung Cộng tiếp tục đàm phán “song phương” với Việt Cộng và các nước khác sẽ không có lý do nào để phản đối tình “đồng chí anh em” giữa hai đảng Cộng Sản! Tình trạng này càng kéo dài càng thuận tiện cho họ. Lâu lâu họ lại lấn thêm mộ bước, từng bước một. Trong thời gian đó, các con mối vẫn tiếp tục “lặng lẽ mà đục ruỗng nước ta” như ông Trần Quang Cơ đã báo động.
Khi nào nước Việt Nam còn nghèo nàn, lạc hậu, chính quyền Việt Nam còn bị thao túng và lũng đoạn, thì Bắc Kinh chỉ cần kiên trì thi hành chính sách “giữ nguyên trạng” của họ. Cứ như thế, nắm chắc chính quyền Việt Nam trong tay rồi, dần dần họ sẽ thành bá chủ vùng Ðông Nam Á; như ước mơ của Minh Thành Tổ và Mao Trạch Ðông.
Vậy phải làm gì để đối phó với âm mưu bành trướng của Trung Cộng? Nước Việt Nam phải phát triển kinh tế. Muốn vậy, phải thiết lập một guồng máy cai trị có khả năng, trong sạch, đáp ứng những nguyện vọng của dân, đặt quyền lợi Tổ quốc trên quyền lợi phe đảng. Nghĩa là thiết lập một chế độ dân chủ tự do.
Những đồng bào dân oan từ Bình Thuận và Bến Tre về Sài Gòn biểu tình chống Tập Cận Bình thể hiện cả hai nguyện vọng. Dân Việt quyết tâm chống lệ thuộc Trung Cộng. Dân Việt đòi phải thay đổi thể chế chính trị để chấm dứt tham nhũng, bất công; cho kinh tế có cơ hội phát triển. Chỉ khi nào nước ta dân chủ hóa để phát triển kinh tế rồi thì mới bảo vệ được độc lập và tự do.
Liên Hiệp Châu Âu EU lên tiếng về tình hình ở Biển Đông
Liên Hiệp Châu Âu EU đã đưa ra lời ‘kêu gọi mạnh mẽ nhất’ nhắm vào Trung Quốc và các quốc gia láng giềng Châu Á nên giải quyết tranh chấp chủ quyền biển đảo ở Biển Đông một cách hòa bình.
Chính quyền CSVN lấy máu dân làm thảm đỏ rước Tập Cận Bình vào quốc hội
Theo đánh giá của nhiều người, ông Tập cho thấy là người rất am tường văn hóa. Trong suốt bài phát biểu, ông thường xuyên sử dụng thơ văn lồng vào. Tuy nhiên, đó toàn là những lời sáo rỗng để nói về mối quan hệ hữu nghị "môi hở răng lạnh".
Cali Today News - Chuyến thăm Việt Nam của ông Tập Cận Bình đã làm cho bầu không khí chính trị ở Việt Nam nhộn nhịp hẳn lên. Trước và cho đến bây giờ, rất nhiều cuộc biểu tình đã nổ ra để phản đối chuyến đi này. So với trước nay, những cuộc biểu tình chỉ được diễn ra vào những ngày cuối tuần, thì nay nổ ra ngay cả những ngày trong tuần. Đặc biệt hơn, tại Hà Nội, sau khi bị bắt vào đồn công an thành phố, chỉ được thả ra vào buổi tối nhưng những người biểu tình vẫn diễu hành trên đường phố để phản đối Tập Cận Bình.