Thảm cảnh của dân tộc bị TQ cai trị kể cả VN trong tương lai do VC bàn giao theo hiệp ước Thành Đô
05.08.2020 16:27
Video của người mẫu Uighur tiết lộ gì về trại cải tạo tập trung của TQ?
John Sudworth, BBC News 5 tháng 8 2020, 12:30 +07
Chụp lại hình ảnh,
Một hình ảnh do Merden Ghappar gửi cho thấy anh bị còng tay trong một phòng giam
Là một người mẫu cho nhà bán lẻ trực tuyến khổng lồ Trung Quốc Taobao, người đàn ông 31 tuổi này được trả tiền để phô trương vẻ ngoài điển trai của mình trong các video quảng cáo bóng bẩy cho các thương hiệu quần áo.
Nhưng một video của anh Ghappar lại khác các video nói trên. Thay vì một studio hào nhoáng hay con đường thời thượng trong thành phố, phông nền là một căn phòng trống với những bức tường bẩn thỉu và cửa sổ quây lưới thép. Và thay vì tạo dáng, Ghappar ngồi im lặng với vẻ mặt lo lắng.
Giữ máy ảnh bằng tay phải, anh để lộ quần áo bẩn, mắt cá chân sưng phồng và cổ tay trái bị còng cố định vào thành giường bằng kim loại - đồ vật duy nhất trong phòng.
Video của Ghappar, cùng với một số tin nhắn kèm theo được chuyển đến cho BBC, cung cấp một cái nhìn trực diện cực kỳ hiếm hoi và sắc lạnh vào hệ thống giam giữ bí mật và được canh gác cẩn mật của Trung Quốc. Chúng được gửi trực tiếp từ bên trong khu vực này.
Tài liệu này bổ sung vào các bằng chứng ghi lại tác động của cuộc chiến mà Trung Quốc thực hiện để chống lại cái mà họ gọi là "ba thế lực tà ác" gồm chủ nghĩa ly khai, khủng bố và chủ nghĩa cực đoan ở vùng Tân Cương xa xôi phía Tây đất nước.
Trong vài năm qua, các ước tính đáng tin cậy cho thấy, hơn một triệu người Duy Ngô Nhĩ (Uighur) và các nhóm thiểu số khác đã bị buộc phải sống trong một mạng lưới các trại giam tập trung được canh gác cẩn mật ở Tân Cương mà Trung Quốc khẳng định là các trường tự nguyện để đào tạo chống cực đoan.
Hàng ngàn trẻ em đã bị tách khỏi cha mẹ và phụ nữ bị buộc phải áp dụng các phương pháp triệt sản.
Ngoài các cáo buộc về tra tấn và lạm dụng, các video của Ghappar dường như cung cấp bằng chứng rằng, mặc dù Trung Quốc khăng khăng rằng hầu hết các trại cải tạo đã bị đóng cửa, một số lượng đáng kể người Duy Ngô Nhĩ vẫn bị giam giữ mà không qua xét xử.
Các video này cũng chứa các chi tiết mới về áp lực tâm lý khủng khiếp mà các cộng đồng người Duy Ngô Nhĩ phải chịu đựng, bao gồm một tài liệu mà anh chụp lại, kêu gọi trẻ em 13 tuổi "ăn năn và đầu hàng".
Khi Tân Cương hiện đang có số ca nhiễm virus corona tăng mạnh, điều kiện sống bẩn thỉu và đông đúc mà Ghappar mô tả càng cho thấy nguy cơ lây nhiễm nghiêm trọng do loại hình giam giữ hàng loạt này gây ra trong đại dịch toàn cầu.
BBC đã gửi yêu cầu bình luận về vụ việc này tới Bộ Ngoại giao Trung Quốc và chính quyền Tân Cương nhưng không nhận được trả lời.
Chụp lại hình ảnh,
Một phần của một văn bản do Merdan Ghappar gửi, kêu gọi trẻ em ''ăn năn và đầu hàng"
Gia đình của Ghappar, vốn đã không nhận được thông tin gì từ anh sau các tin nhắn cuối cùng vào năm tháng trước, nhận thức được rằng việc anh gửi đi video dài bốn phút ba mươi tám giây trong phòng giam có thể làm tăng áp lực và hình phạt mà anh phải đối mặt.
Nhưng họ nói đó là hy vọng cuối cùng, để nhấn mạnh hoàn cảnh của anh và của người Duy Ngô Nhĩ nói chung.
Chú của Ghappar, ông Abdulhakim Ghappar, hiện đang sống ở Hà Lan, tin rằng video này có thể gây xôn xao dư luận giống như cách cảnh quay việc cảnh sát đối xử với George Floyd trở thành một biểu tượng mạnh mẽ của sự phân biệt chủng tộc ở Mỹ.
"Cả hai đều phải đối mặt với sự tàn bạo chỉ vì chủng tộc của họ", ông nói.
"Nhưng trong khi ở Mỹ mọi người đang lên tiếng, thì với chúng tôi chỉ có sự im lặng."
Năm 2009, Merdan Ghappar - giống như nhiều người Duy Ngô Nhĩ lúc bấy giờ - rời Tân Cương để tìm kiếm cơ hội tại các thành phố giàu có của Trung Quốc ở phía đông.
Học múa tại Đại học Nghệ thuật Tân Cương, anh tìm thấy công việc đầu tiên là một vũ công và sau đó vài năm, làm người mẫu ở thành phố Phật Sơn phía nam Trung Quốc. Bạn bè nói rằng Ghappar có thể kiếm tới 10.000 Rmb (1.000 bảng Anh) mỗi ngày.
Câu chuyện của Ghappar giống như một lời quảng cáo cho nền kinh tế năng động, đang bùng nổ và "Giấc mơ Trung Hoa" của Chủ tịch Tập Cận Bình. Nhưng người Duy Ngô Nhĩ, với ngôn ngữ Thổ Nhĩ Kỳ, đức tin Hồi giáo và quan hệ sắc tộc với các dân tộc và văn hóa ở Trung Á, từ lâu đã bị các nhà cầm quyền Trung Quốc nghi ngờ và đối mặt với sự phân biệt đối xử.
Người thân của Ghappar nói rằng anh được cho biết sự nghiệp người mẫu của anh sẽ phát triển nếu anh hạ thấp danh tính là người Duy Ngô Nhĩ, đồng thời cho rằng khuôn mặt của anh có nét "nửa châu Âu".
NGUỒN HÌNH ẢNH,WU ZI YANG AGENCY
Chụp lại hình ảnh,
Merden Chappar rời Tân Cương năm 2009 để phát triển sự nghiệp người mẫu
Và mặc dù anh kiếm đủ tiền để mua một căn hộ lớn, nhưng họ nói rằng anh không thể đăng ký đứng tên mình, mà phải dùng tên của một người bạn Hán.
Nhưng những bất công đó bây giờ có vẻ chẳng là gì khi so sánh với những gì sắp xảy ra.
Kể từ khi hai cuộc tấn công tàn bạo nhắm vào người đi bộ và người đi xe ở Bắc Kinh vào năm 2013 và thành phố Côn Minh năm 2014 - mà Trung Quốc đổ lỗi cho phe ly khai Duy Ngô Nhĩ - nhà nước bắt đầu xem văn hóa Duy Ngô Nhĩ không chỉ đáng nghi ngờ mà còn bạo động.
Vào năm 2018, khi nhà nước Trung Quốc đưa ra câu câu trả lời - hệ thống trại và nhà tù rộng lớn được xây dựng nhanh chóng và rộng khắp Tân Cương - Ghappar vẫn sống ở Phật Sơn, nơi cuộc sống của anh sắp sửa chuyển sang tình trạng tồi tệ hơn.
Vào tháng Tám năm đó, anh bị bắt và bị kết án 16 tháng tù vì bán cần sa, một cáo buộc mà bạn bè của anh cho là không đúng sự thật.
Cho dù thực sự có tội hay không, có rất ít cơ hội được tha bổng, với số liệu thống kê cho thấy hơn 99% bị cáo bị kết án trước khi được đưa ra tòa án hình sự Trung Quốc.
NGUỒN HÌNH ẢNH,REUTERS
Chụp lại hình ảnh,
Có khoảng một triệu người Hồi giáo được cho là đnag bị giam giữ tại Tân Cương
Nhưng, sau khi được trả tự do vào tháng 11/2019, chỉ hơn một tháng sau, cảnh sát lại gõ cửa nhà anh, nói rằng anh cần trở về Tân Cương để hoàn thành thủ tục đăng ký thường lệ.
BBC đã thấy bằng chứng cho thấy Ghappar không bị nghi ngờ mắc tội gì nữa. Các nhà chức trách chỉ đơn giản nói rằng "anh ta có thể cần phải được giáo dục vài ngày tại cộng đồng địa phương của mình" - một uyển ngữ về các trại tập trung.
Vào ngày 15/1 năm nay, bạn bè và gia đình anh được phép mang theo quần áo ấm và điện thoại của anh đến sân bay, trước khi anh được đưa lên chuyến bay từ Phật Sơn và được hai cảnh sát hộ tống trở về thành phố Kucha ở Tân Cương.
Có bằng chứng về những người Duy Ngô Nhĩ khác bị buộc phải trở về nhà, từ đâu đó ở Trung Quốc hoặc từ nước ngoài, và gia đình của anh Ghappar tin rằng anh đã biến mất trong các trại cải tạo.
Nhưng hơn một tháng sau họ nhận được một số tin tức bất thường.
Bằng cách nào đó, Ghappar có được quyền truy cập vào điện thoại của mình và sử dụng nó để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tin nhắn của Merdan Ghappar, được cho là được gửi từ căn phòng nơi anh tự quay video về mình, vẽ một bức tranh thậm chí còn kinh hoàng hơn về trải nghiệm của anh sau khi đến Tân Cương.
Viết trên WeChat, anh giải thích rằng lần đầu tiên anh bị giam trong nhà tù cảnh sát ở Kucha.
"Tôi thấy 50 đến 60 người bị giam giữ trong một căn phòng nhỏ không tới 50 mét vuông, đàn ông bên phải, phụ nữ bên trái", anh viết.
"Mọi người đều mặc một cái gọi là 'bộ đồ bốn mảnh', bị trùm đầu bằng túi màu đen, còng tay, còng chân và một sợi xích sắt nối còng với cùm."
Việc sử dụng các còng tay và chân kết hợp này của Trung Quốc đã bị chỉ trích trong quá khứ bởi các nhóm nhân quyền.
Ghappar cũng bị bắt phải đeo các còng tay và còng chân này, và cùng với các bạn tù của mình, anh bị nhốt trong một chỗ chiếm khoảng hai phần ba phòng giam, anh thấy không có chỗ để nằm và ngủ.
"Tôi nhấc cái bao trùm đầu lên và nói với viên cảnh sát rằng còng tay quá chặt khiến cổ tay tôi bị thương", anh viết trong một trong những tin nhắn.
"Anh ta hét lên với tôi, nói rằng 'Nếu mày tháo bao trùm đầu ra, tao sẽ đánh chết mày'. Và sau đó tôi không dám nói gì nữa," anh nói thêm.
"Chết ở đây là điều cuối cùng tôi muốn."
Anh viết về những âm thanh la hét liên tục vọng ra từ nơi khác trong nhà tù. "Phòng thẩm vấn," anh cho hay.
Và anh mô tả các điều kiện tồi tệ và mất vệ sinh - các tù nhân bị chấy rận trong khi phải dùng chung một số bát nhựa và thìa.
"Trước khi ăn, cảnh sát sẽ yêu cầu những người mắc bệnh truyền nhiễm giơ tay lên và họ sẽ là người cuối cùng ăn", anh viết.
"Nhưng nếu bạn muốn ăn sớm hơn, bạn có thể giữ im lặng. Đó là một vấn đề đạo đức, bạn hiểu chứ?"
Sau đó, vào ngày 22/1, khi Trung Quốc đang ở đỉnh điểm của cuộc khủng hoảng virus corona, các tù nhân được biết tin tức về nỗ lực kiểm soát dịch bệnh trên toàn quốc.
Tài khoản của ông Ghappar cho thấy việc thực thi các quy tắc kiểm dịch ở Tân Cương chặt chẽ hơn nhiều so với các nơi khác. Tại một thời điểm, bốn thanh niên trong độ tuổi từ 16 đến 20 được đưa vào phòng giam.
"Trong thời kỳ dịch bệnh, họ được trông thấy đang chơi một trò gì đó như bóng chày ở bên ngoài", ông viết.
"Họ được đưa đến đồn cảnh sát và bị đánh cho đến khi họ la khóc như trẻ con, da trên mông bị tách tơi tả và họ không thể ngồi xuống."
Các cảnh sát bắt đầu buộc mọi tù nhân đeo khẩu trang, mặc dù họ vẫn bị trùm đầu trong phòng giam đông đúc.
"Một chiếc mũ trùm đầu và khẩu trang - thậm chí không có không khí để thở", anh viết.
Sau đó, các nhân viên ở đây đi đo thân nhiệt tù nhân. Một số tù nhân trong đó có Ghappar, lúc đó có thân nhiệt cao hơn bình thường là 37C (98,6F).
Vẫn mặc "bộ đồ bốn mảnh" của mình, anh được chuyển lên tầng trên một phòng khác, nơi lính canh mở cửa sổ mở vào ban đêm, khiến lạnh đến mức anh không thể ngủ được.
Ở đó, anh nói, những âm thanh tra tấn được nghe thấy rõ ràng hơn nhiều.
"Một lần tôi nghe thấy một người đàn ông la hét từ sáng đến tối," anh nói.
Vài ngày sau, các tù nhân được đưa lên xe bus và đưa đến một địa điểm không xác định. Anh Ghappar, bị cảm lạnh và chảy nước mũi, bị tách ra khỏi nhóm và được đưa đến cơ sở được trông thấy trong video mà anh gửi - một nơi mà anh mô tả là "trung tâm kiểm soát dịch bệnh". Khi đó, anh bị còng tay vào giường.
"Toàn bộ cơ thể của tôi bao phủ trong chấy. Mỗi ngày tôi bắt chúng và nhặt chúng ra khỏi người - rất ngứa", ông viết.
"Tất nhiên, môi trường ở đây tốt hơn đồn cảnh sát với tất cả bọn họ. Ở đây tôi sống một mình, nhưng có hai người canh gác tôi."
Chính chế độ thoải mái hơn một chút này đã cho anh cơ hội để nói ra. Điện thoại của anh dường như vẫn không bị chính quyền chú ý trong số đồ đạc cá nhân của anh. Anh được dùng một số đồ đạc của mình ở nơi giam giữ mới.
Sau 18 ngày trong nhà tù cảnh sát, anh bất ngờ và bí mật liên lạc với thế giới bên ngoài.
Trong vài ngày, anh mô tả trải nghiệm của mình. Sau đó, đột nhiên, các tin nhắn dừng lại.
Kể từ đó, không nghe thấy tin tức gì về Ghappar. Chính quyền không cung cấp thông tin chính thức về nơi ở của anh, cũng như bất kỳ lý do nào khiến anh tiếp tục bị giam giữ.
Không thể xác minh độc lập tính xác thực của các tin nhắn của Ghappar. Nhưng các chuyên gia nói rằng các cảnh quay video có vẻ chân thực, đặc biệt là do các thông điệp tuyên truyền có thể được nghe thấy trong đó.
"Tân Cương chưa bao giờ là một" Đông Turkistan ", một thông báo bằng cả tiếng Duy Ngô Nhĩ và tiếng Trung Quốc từ một chiếc loa ngoài cửa sổ của Ghappar cho hay.
"Các lực lượng ly khai trong và ngoài nước đã chính trị hóa thuật ngữ địa lý này và kêu gọi những người nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và theo đạo Hồi giáo hãy thống nhất," thông báo này nói.
James Millward, giáo sư lịch sử tại Đại học Georgetown và là chuyên gia về các chính sách của Trung Quốc tại Tân Cương, đã dịch và phân tích tin nhắn của Ghappar cho BBC.
Ông nói rằng chúng phù hợp với các trường hợp được ghi chép rõ ràng khác, từ việc trở lại Tân Cương và các hoạt động kiểm dịch ban đầu trong điều kiện đông đúc, mất vệ sinh.
Giáo sư Millward nói: "Mô tả trực diện này về các cảnh sát canh giữ nhà tù là rất, rất sống động".
"Anh ấy viết bằng tiếng Trung rất tốt và thật lòng mà nói, rất nhiều chi tiết khủng khiếp về cách những người này bị đối xử. Vì vậy, đó là một nguồn khá hiếm."
Tiến sĩ Adrian Zenz, một thành viên cao cấp nghiên cứu về Trung Quốc tại Quỹ tưởng niệm nạn nhân cộng sản, đồng thời là học giả về Tân Cương hàng đầu, cho rằng giá trị thực của video là việc nó nói về cái mà chính phủ Trung Quốc khẳng định rằng hệ thống trại giam này đang bị phá hủy.
"Nó cực kỳ quan trọng", tiến sĩ Zenz nói. "Lời khai này cho thấy rằng toàn bộ hệ thống giam giữ người dân, phân loại họ và tống họ vào các phòng giam tập trung đang diễn ra rất nhiều."
Mức độ tin cậy được tăng lên từ một bức ảnh chụp lại một tài liệu mà các nguồn tin nói rằng Ghappar gửi sau khi tìm thấy nó trên sàn của một trong những nhà vệ sinh tại trung tâm kiểm soát dịch bệnh.
Tài liệu này đề cập đến một bài phát biểu của Bí thư Đảng Cộng sản tỉnh Aksu, ngày và địa điểm cho thấy nó vẫn có thể được lưu hành trong giới chức thành phố Kucha vào thời điểm Ghappar bị giam giữ.
Tài liệu kêu gọi trẻ em 13 tuổi "ăn năn về lỗi lầm và tự nguyện đầu hàng" dường như là bằng chứng mới về mức độ Trung Quốc giám sát và kiểm soát suy nghĩ và hành vi của người Duy Ngô Nhĩ và người thiểu số khác.
Tiến sĩ Darren Byler, nhà nhân chủng học tại Đại học Colorado, Boulder, người đã nghiên cứu và viết nhiều về người Duy Ngô Nhĩ, nói: "Tôi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi thấy một thông báo chính thức về trẻ vị thành niên chịu trách nhiệm về hoạt động tôn giáo của mình".
Bất chấp nguy cơ việc Merdan Ghappar tung ra video và tin nhắn sẽ khiến anh có nguy cơ bị trừng phạt lâu hơn hoặc khắc nghiệt hơn, những người thân của anh nói rằng họ không còn lựa chọn nào khác.
NGUỒN HÌNH ẢNH,EPA
Chụp lại hình ảnh,
Người biểu tình ở Paris cầm các biểu ngữ kêu gọi chấm dứt 'diệt chủng' người Duy Ngô Nhĩ
"Giữ im lặng cũng không giúp được gì cho nó", chú của Ghappar, Abdulhakim Ghappar, nói từ nhà ông ở Amsterdam.
Abdulhakim nói rằng ông vẫn giữ liên lạc thường xuyên với cháu trai trước khi Ghappar bị giam giữ và ông tin rằng - như đã được ghi nhận trong các trường hợp khác - mối liên hệ ở nước ngoài này là một trong những lý do Ghappar bị giam giữ.
"Vâng, tôi chắc chắn 100% về điều đó", ông nói. "Nó bị giam giữ chỉ vì tôi ở nước ngoài và tôi tham gia các cuộc biểu tình chống lại sự vi phạm nhân quyền của Trung Quốc."
Ông Abdulhakim bắt đầu hoạt động vào năm 2009 tại Tân Cương, giúp phát tờ rơi trước cuộc biểu tình quy mô lớn ở thành phố Urumqi, đây cũng là lý do khiến ông trốn sang Hà Lan.
Cuộc biểu tình ở Urumqi sau đó biến thành một loạt các cuộc bạo loạn dữ dội, theo chính quyền Trung Quốc, cướp đi gần 200 mạng sống và được coi là một trong những bước ngoặt lớn đối với việc kiểm soát chặt chẽ khu vực Tân Cương.
Được cho hay rằng chính quyền Trung Quốc đang tìm cách bắt giữ mình, Abdulhakim tìm cách lấy cho mình một hộ chiếu và rời đi. Ông chưa từng trở lại Tân Cương.
Ông khẳng định rằng tất cả các hoạt động chính trị của ông, cả ở Trung Quốc và nước ngoài, đều ôn hòa, và cháu trai ông, ông nói, chưa bao giờ thể hiện bất kỳ mối quan tâm nào đối với chính trị.
Trong danh sách các câu hỏi gửi cho chính quyền Trung Quốc, BBC yêu cầu họ xác nhận liệu Merdan Ghappar hoặc chú của anh ta có bị nghi ngờ phạm bất kỳ tội gì ở Trung Quốc hay không.
BBC cũng hỏi tại sao anh Ghappar bị xích vào giường, và hỏi về các cáo buộc về ngược đãi và tra tấn.
Không có câu hỏi nào được trả lời.
Dù Merdan Ghappar bây giờ đang ở đâu, có một điều rõ ràng.
Cho dù việc anh bị kết án vì tội phạm ma túy có chính đáng hay không, việc anh bị giam giữ hiện tại là bằng chứng cho thấy người Duy Ngô Nhĩ có học vấn và tương đối thành công có thể trở thành mục tiêu của hệ thống giam giữ hàng loạt.
"Chàng trai trẻ này, với tư cách là một người mẫu thời trang, lẽ ra đã có một sự nghiệp thành công rồi," Giáo sư Millward nói. "Anh ấy nói tiếng Trung Quốc tuyệt vời, viết rất tốt và sử dụng các cụm từ khó, vì vậy rõ ràng đây không phải là người cần giáo dục cho mục đích nghề nghiệp."
Tiến sĩ Adrian Zenz lập luận rằng đây là vấn đề mấu chốt của hệ thống giam giữ tập trung này.
"Nó không thực sự quan trọng đến vậy cho nền tảng phát triển con người," ông nói.
"Vấn đề là lòng trung thành của họ được thử thách bởi thống này. Đến một lúc nào đó, hầu hết họ sẽ phải trải nghiệm một số hình thức giam giữ tập trung hoặc giáo dục lại, họ sẽ là đối tượng của hệ thống này."
Chính phủ Trung Quốc phủ nhận rằng họ đang đàn áp người Duy Ngô Nhĩ. Sau những chỉ trích nặng nề gần đây từ Mỹ, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hoa Xuân Oánh, đã viện dẫn cái chết của George Floyd, nói rằng người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương được tự do so với người Mỹ gốc Phi ở Mỹ.
Nhưng đối với gia đình của Merdan Ghappar, bị ám ảnh bởi hình ảnh anh bị xích vào giường ở một nới không xác định, có một so sánh khác.
"Khi tôi xem video về George Floyd, nó làm tôi nhớ đến video của chính cháu tôi", chú Abdulhakim của Merdan nói.
"Toàn bộ người Duy Ngô Nhĩ giống như George Floyd bây giờ," ông nói. "Chúng tôi không thể thở được."
Muốn thoát Trung, Việt Nam cần tránh đi con đường cụt của Trung Quốc?
LS Ngô Ngọc Trai
Gửi bài cho BBC News Tiếng Việt từ Hà Nội
NGUỒN HÌNH ẢNH,KEVIN FRAYER/GETTY IMAGES
Chụp lại hình ảnh,
Thế hệ trẻ TQ có thể sẽ không có được thành công như cha mẹ do hậu quả của đại dịch Covid-19
Các vấn đề xung quanh Trung Quốc đang thu hút sự quan tâm chú ý của toàn thế giới. Ở Việt Nam sự thể càng đặc biệt hơn khi mô hình phát triển của Việt Nam từ lâu nay cũng rập khuôn theo kiểu Trung Quốc.
Vậy nếu đường lối phát triển của Trung Quốc hiện đang gặp rất nhiều khó khăn thì mô hình của họ có là tương lai cho Việt Nam?
Đường lối nào?
Đầu tiên là cần nhìn ra được đâu là đường lối phát triển của Trung Quốc.
Vài ba năm trước, một dịp tôi mua được một cuốn sách viết về quá trình phát triển hóa rồng của Đài Loan, một dạng sách ưa thích viết về quá trình phát triển của các nước. Cuốn sách có tiêu đề Đài Loan - tiến trình hóa Rồng, vừa hăm hở đọc được vài trang thì tôi đã bỏ cuốn sách và không đọc lại nó cho tới tận bây giờ.
Lý do là mới đọc được vài dòng thì thấy tác giả trước khi đi vào bình luận một vấn đề đã đưa ra những lời xúc xiểm miệt thị, một kiểu như xác định lập trường, sau rồi mới đi vào phân tích chuyên môn. Kiểu hành văn hoàn toàn trái ngược không giống gì với những cách hành văn của các tác giả Âu Mỹ mà tôi vẫn đọc.
Những cuốn sách của các tác giả Âu Mỹ, xa xưa thì như cuốn Của cải của các quốc gia của Adam Smith, gần thì như các cuốn Thế Giới Phẳng, Chiếc Lexus và cây Ô lưu, Vì sao các quốc gia thất bại, Sự bí ẩn của tư bản.
Đó đều là những cuốn sách chỉ ra chính sách phát triển đúng đắn đưa đến sự thịnh vượng của các nền kinh tế, chúng đều được hành văn một cách khoa học, sáng sủa, nhân văn, logic và đôi khi hài hước.
Nhờ đọc những sách đó, người đọc có thể nói là sẽ thấm đượm tinh thần khoan dung khoa học của một thứ chủ nghĩa nhân văn sâu sắc, cho nên cách viết của cuốn sách nói trên kia quả là trái ngược.
Tìm hiểu thì được biết tác giả cuốn sách viết về Đài Loan là một học giả người Trung Quốc công tác tại Đại học nhân dân Bắc Kinh. Điều đó giúp hình dung phần nào về bầu không khí tri thức và cách thức nhìn nhận sự việc của học giả Trung Quốc.
Để ý kiểm nghiệm lại thì thấy, là người Việt Nam chăm chỉ tìm đọc dòng sách tinh hoa từ khoảng chục năm trở lại đây, tôi không thấy có một tác phẩm đáng đọc nào của tác giả người Trung Quốc.
Không có một tác phẩm mô tả triết lý phát triển nào của các học giả, trong khi 50 năm qua Trung Quốc phát triển thần kỳ từ một nước thế giới thứ ba đến nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới.
Các lãnh đạo Trung Quốc cũng không có các cuốn sách dạng hồi ký cho thấy về những chính sách vĩ mô và vi mô đã đưa đến thành tựu phát triển cho Trung Quốc.
Kiểu sách dạng như Hồi ký của nhà lãnh đạo Singapore ông Lý Quang Diệu hoặc hồi ký của nhà lãnh đạo Malaysia ông Mahathir Mohamad mà qua đó người đọc thấy được phần nào quá trình phát triển một quốc gia.
Vậy thì nền tảng phát triển của Trung Quốc là gì? Những giá trị con người nào đã đưa đến sự phát triển của Trung Quốc?
Nếu Trung Quốc muốn lãnh đạo thế giới thì phải thuyết phục được tầng lớp tinh hoa tri thức của các nước.
Đằng này, cứ tạm coi tôi là một người thuộc giới trí thức tinh hoa của Việt Nam đi, mà tôi không thấy được thuyết phục bởi triết lý phát triển nhân văn của Trung Quốc, thì thử hỏi Trung Quốc làm sao chứng tỏ được khả năng lãnh đạo thế giới.
Tỷ lệ thất nghiệp ở TQ đã gần chạm ngưỡng lịch sử - và con số thực tế còn lớn hơn nhiều
Thấy gì?
Khi quan sát về Trung Quốc, người Việt Nam sẽ chỉ thấy được là khi họ giàu có thì họ sẽ như thế nào chứ họ không nói cho thấy điều gì đằng sau đã giúp trở lên giàu có.
Ngoài một vài nét lớn mà ai cũng biết như việc chuyển đổi mở cửa nền kinh tế thu hút vốn đầu tư nước ngoài, một sự quay lưng với triết lý của chủ nghĩa xã hội về tư bản bóc lột trước đó, và việc tham gia vào Tổ chức thương mại quốc tế WTO.
Cho tới vài năm trở lại đây, qua việc Mỹ trừng phạt thương mại, thế giới mới nhận ra đằng sau sự phát triển của Trung Quốc là những chính sách thương mại chèn ép bất công, những hành vi gian lận và đánh cắp bí mật công nghệ.
Với động lực phát triển thiếu chân chính như vậy, đó là lý do đã không có cuốn sách nào về triết lý phát triển của Trung Quốc. Sự thiếu tính chính đáng là lý do khiến họ không có nhiều điều để tự hào nói với thế giới về chính sách phát triển.
Trung Quốc không còn là mô hình phát triển để Việt Nam có thể học tập làm theo. Nền chính trị cường quyền và nhận thức sô vanh nước lớn là cái đã khiến họ đang dần trên con đường đi xuống.
Con đường cụt
Hiện nay Trung Quốc đang gặp rất nhiều khó khăn và bị thế giới tẩy chay bởi chính những lối hành xử của nước này với thế giới.
Từ vấn đề Biển Đông, Đài Loan, Hong Kong, dịch cúm Covid, thực chất quan hệ thương mại với Mỹ suốt 50 năm qua, kế hoạch vành đai con đường cho các nước vay tiền và thế chấp bằng tài nguyên quốc gia, làm ăn bất chấp tiêu chuẩn giá trị về môi trường và nhân quyền.
NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES
Chụp lại hình ảnh,
Môi trường kinh tế hiện nay là thách thức lớn nhất mà TQ phải đối mặt trong các năm gần đây
Lý do là ở Trung Quốc, chính trị là thống soái. Với một hệ thống toàn trị thì quan điểm nhận thức của tầng lớp chóp bu là cái chi phối tới toàn bộ máy bên dưới và ảnh hưởng ra toàn xã hội.
Do vậy mà khi đường lối chính trị nặng về cảm tính, thiếu về lý trí, thì cái hệ quả gây ra là những sự vụ bất hợp lý trong mọi mặt quan hệ xã hội, bên ngoài thì thấy rõ nhưng bên trong lại mù quáng không nhìn ra được.
Ông Lý Quang Diệu từng có lời khuyên cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc rằng "hãy cứ chăm lo phát triển kinh tế và cúi đầu mỉm cười thêm 50 năm nữa".
Lời khuyên này của ông Lý ở thời điểm những năm 2000s, như thế hiện nay ông Tập Cận Bình đã đưa Trung Quốc trỗi dậy quá sớm, không đúng như lời khuyên của ông Lý, và cũng không đúng như chính sách thao quang dưỡng hối của nhà lãnh đạo Đặng Tiểu Bình trước kia.
Đúng ra theo ông Lý Quang Diệu, và cũng là theo nhận thức hợp lý của phần lớn thế giới, là khi Trung Quốc giàu lên, kinh tế phát triển, thì anh phải chăm lo cân bằng đời sống xã hội, quan tâm đến những thành phần yếu thế, các nhóm xã hội bị thiệt thòi, để phát triển hài hòa, tránh sự phát triển bất cân bằng tạo ra bất mãn xung đột xã hội.
Cùng với sự phát triển kinh tế anh phải dần tôn trọng các chuẩn mực giá trị, tôn trọng nhân quyền, dân chủ hóa, có như thế Trung Quốc sẽ phát triển bền vững hơn bao giờ hết.
Nhận thức hợp lý là như vậy.
Nhưng thực tế ngược lại, khi Trung Quốc giàu lên, họ lại sử dụng tiền để đầu tư nhằm quản lý và cai trị xã hội chặt chẽ hơn, kiểm soát tinh vi hơn. Cùng với đó lãnh đạo Trung Quốc lại thực hiện giấc mộng Trung Hoa và biến đó thành mục tiêu cho phép họ thực hiện mọi thủ đoạn đối xử với dân chúng và quốc tế miễn sao đạt được mục đích.
Bằng cách đó chính phủ Trung Quốc hoạt động thiếu lý trí, xa rời tính duy lý, họ trở nên cảm tính, mơ hồ về đường lối, nhận thức siêu hình, dẫn đến tình trạng của Trung Quốc ngày hôm nay.
NGUỒN HÌNH ẢNH,NGONGOCTRAI
Chụp lại hình ảnh,
Tác giả Ngô Ngọc Trai trong một phòng tiếp dân
Ở Việt Nam hiện nay, từ lâu cũng có quan điểm phải nhất quán, cứng rắn, thành kiến và trấn áp mọi biểu hiện đòi hỏi tự do, đặt mục tiêu phát triển kinh tế và giữ ổn định chính trị lên trên hết thảy.
Điều đó thực chất đã chối bỏ không nhìn nhận một diễn tiến phát triển tất yếu về mối quan hệ song sinh giữa phát triển kinh tế với phát triển nhận thức và nhu cầu được tôn trọng thực hiện nhân quyền. Từ đó gây hao tổn nguồn lực và tạo ra thêm những xung động xã hội thay vì dành nguồn lực cho phát triển con người.
Việt Nam có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể làm tốt việc cai trị xã hội như Trung Quốc đã làm và đó chính xác là những gì đang đưa đến tình trạng khó khăn của họ như hiện nay. Do vậy Việt Nam cần tránh đi con đường cụt của Trung Quốc.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của LS Ngô Ngọc Trai từ văn phòng luật Công Chính tại Hà Nội.